Hôm nay ngồi đây viết những dòng tâm sự này mà nước mắt tôi rơi. Đã hơn 3 tháng nay tôi ngày khóc đêm khóc. Những giọt nước mắt hối hận và tiếc thương cho cuộc sống hạnh phúc đã qua của gia đình nhỏ của mình.
Tôi 30 tuổi, anh hơn tôi 1 tuổi. Tôi và anh yêu nhau từ năm 2 khi cùng nhau học trường Trung Cấp, rồi cùng nhau ra trường đi làm, rồi cùng nhau liên thông đại học. Bất cứ nơi đâu có tôi là có anh và ngược lại. 4 năm yêu nhau với bao sóng gió của cuộc sống, sự khó khăn về vật chất và tinh thần.
Rồi chúng tôi kết hôn và tình yêu kết trái khi chúng tôi đón con trai chào đời.
Chồng tôi là con út, tính anh rất gia trưởng, bố anh mất từ khi anh lên 6 tuổi, cuộc sống của anh cơ cực và thiếu thốn tình cảm nên anh lại càng khó tính và gia trưởng hơn nữa. Yêu nhau, anh muốn tôi để tóc tai, mặc quần áo theo ý anh, cũng hạn chế gặp gỡ bạn bè cũ dù là bạn gái. Còn tôi thuộc tuýt phụ nữ đảm đang việc nhà và bố tôi cũng rất gia trưởng nên tôi rất khéo trong chuyện chăm sóc chiều chuộng anh. Gia đình bên nội còn hay ghẹo tôi rằng may sao trên đời còn sót lại tôi để là một cặp trời sinh với anh nhưng với tôi việc chăm sóc chiều chuộng anh là hạnh phúc và niềm vui của tôi.
Nhờ có sự giúp đỡ của 2 bên gia đình, đặc biệt là ông bà ngoại cùng với sự nỗ lực quyết tâm của bản thân, khi con trai được hơn 1 tuổi căn nhà đầu tiên của chúng tôi được xây dựng lên trên đất của bố mẹ tôi. Những tháng ngày sau đó là những tháng ngày bao khó khăn vất vả chúng tôi cùng nhau làm vừa nuôi con vừa trả nợ. Nhưng trong gia đình nhỏ của tôi luôn đầy ắp tiếng cười và sự yêu thương ấm áp. Anh tuy gia trưởng nhưng thương tôi rất nhiều.
Những tháng ngày bao khó khăn vất vả nhưng trong gia đình nhỏ của tôi luôn đầy ắp tiếng cười và sự yêu thương ấm áp. (Ảnh minh họa)
Sau đó bố mẹ tôi bán toàn bộ nhà cửa đất đai, kể cả căn nhà của chúng tôi. Bố mẹ tôi cho chúng tôi số tiền lớn để mua đất. Ban đầu vợ chồng tôi chỉ định mua căn nhà nhỏ, nhưng duyên đến, chúng tôi mua mảnh đất nhiều gấp đôi số tiền chúng tôi có. Thời điểm đó thu nhập 2 vợ chồng tôi được 15 triệu/ tháng mà chúng tôi nợ ông bà ngoại 700 triệu. Vừa trả gốc vừa trả lãi, chúng tôi xác định sẽ trả nợ trong 10 năm. Có những đêm vì lo lắng nợ nần áp lực cuộc sống mà tôi khóc thầm lặng lẽ.
Rồi may mắn trong công việc cứ liên tục đến với chúng tôi khi chỉ một năm sau ngày xây nhà chúng tôi trả hết nợ, sau đó 1 năm chúng tôi còn mua đất và cách đây một năm đã mua được ô tô riêng. Anh đã bớt đi tính gia trưởng của mình, tôi được thoải mái trong cách ăn mặc hay gặp gỡ bạn bè cũ (bạn nữ). Cuộc sống sẽ hạnh phúc và viên mãn biết bao nếu sóng gió không đến với gia đình tôi.
Thời gian đó, do tay chồng tôi mập lên, không đeo vừa nhẫn cưới nữa nên buộc lòng chúng tôi phải cắt chiếc nhẫn đó và hàn lại. Không biết đó có phải là "căn nguyên" cho những sóng gió bắt đầu đến.
Tôi học kế toán ra và đã làm kế toán trưởng được 3 năm, còn chồng tôi là giám đốc một công ty tư nhân. Ai nhìn vào cũng rất ngưỡng mộ gia đình chúng tôi vợ chồng trẻ thành đạt, gia đình hạnh phúc viên mãn. Chúng tôi dự định năm sau sẽ đón thêm thành viên mới cho gia đình nhỏ thêm ấm áp hơn. Vậy mà...
Công việc của tôi tiếp xúc nhiều với chủ doanh nghiệp và với tính lanh lợi tôi rất được việc. Là kế toán trưởng nhưng tôi giống như cố vấn cho chủ doanh nghiệp. Nhưng tôi không ngờ phía sau người chủ đạo mạo tốt bụng ấy là một kẻ đê tiện. Trong một lần đi quyết toán thuế, tôi đi riêng với giám đốc vì tôi vẫn thường xuyên đi như vậy. Lần ấy tôi cũng không hiểu vì sao viêc quyết toán của tôi cứ mãi trục trặc nên ông ta đã lừa tôi, nói với tôi đưa tôi đi gặp một cán bộ Thuế cấp cao. Và giống như bùa mê vậy tôi nghe theo vì thực tâm tôi tin ông ta là người tốt.
Khi tôi thấy xe ông ta đi thẳng đến một khách sạn tôi đã thắc mắc nhưng cũng không dám nói nhiều vì vốn dĩ lúc đó trong mắt tôi ông ta vẫn đáng kính và là sếp của tôi. Chỉ đến khi đến tận cửa phòng và bị ép buộc thì tôi mới biết tai hoạ đến rồi. Khốn nạn là chỗ đó vắng vẻ và giống như ông ta đã quen nơi này, tôi không làm gì được khi tôi có 50kg mà ông ta 90kg và cao 1m8. Chuyện gì đến cũng đến và tôi đã sống những tháng ngày như địa ngục.
Tôi không dám kể cho chồng nghe bởi anh là người rất hay ghen, tôi sợ sẽ mất anh, sẽ mất gia đình hạnh phúc của mình. Mà mọi chuyện không dừng ở đó khi ông ta đã dùng chính chuyện đó để đe doạ tôi bắt tôi phải chiều ông ta thêm 2 lần nữa. Quá lo sợ chuyện bị phát hiện tôi phải vui vẻ chiều ông ta, một mặt tôi tìm cách thoát khỏi ông ta càng nhanh càng tốt. Nhưng người tính không bằng trời tính, chồng tôi phát hiện ra mọi chuyện. Anh đã rất tức giận, đã đánh tôi nhiều lần, đòi ly hôn...
Tôi hy vọng một ngày nào đó anh sẽ hiểu cho tình cảm của tôi để chúng tôi lại hạnh phúc như ngày xưa! (Ảnh minh họa)
Nhưng có một điều mà người ta thường hay nói đó là sống tốt sẽ được báo đáp, trước đây tôi luôn yêu thương đối xử tốt với gia đình chồng. Cả gia đình chồng tôi từ mẹ chồng đến các anh chồng luôn tin tôi, yêu thương che chở bênh vực tôi, không đồng ý cho chúng tôi ly hôn. Và tôi với tình yêu mãnh liệt giành cho anh, tôi sẽ chẳng bao giờ ký vào đơn ấy.
Và cũng từ ngày ấy, cuộc sống với tôi là địa ngục trần gian. Anh không ngày nào không chì chiết tôi kể cả bữa ăn giấc ngủ, anh đánh tôi bất kể lúc nào, trên xe, lúc đi ngủ, anh đi ngoại tình với rất nhiều người. Anh ra điều kiện cho tôi phải kiếm người yêu cho anh nếu không anh sẽ bỏ tôi, nhưng có những lúc anh vẫn thể hiện tình yêu của mình với tôi rất nồng nhiệt.
Xưa anh đã gia trưởng giờ còn gấp nhiều lần nhưng với tôi được ở bên anh thì dù anh gia trưởng hay hành hạ tôi thế nào tôi cũng không buông tay. Và bản thân tôi không thể rời xa anh dù bên anh là chấp nhận sự hành hạ cả thể xác lẫn tinh thần, bởi tôi yêu anh. Tôi luôn tin cái thứ gọi là tình yêu vĩnh cửu. Tôi hy vọng một ngày nào đó anh sẽ hiểu cho tình cảm của tôi để chúng tôi lại hạnh phúc như ngày xưa!
Nhưng tôi thấy điều đó thật sự rất khó? Và vì tôi khóc quá nhiều, khóc mỗi đêm mỗi ngày, tôi suy nghĩ quá nhiều có lúc tôi toàn nghĩ đến việc chết đi cho giải thoát, nhưng sau một lần đứng trước cái chết, nhìn con trai bé bỏng, nhìn cha mẹ tôi đau khổ, tôi không thể ích kỷ mà làm điều đó. Nhưng cứ thế này tôi không mù thì cũng điên. Tôi phải làm sao? Xin hãy cho tôi một lời khuyên.